Có một chiều em im lặng không nói
Cảm nhận cơn gió thoáng qua đâu đây
Anh không hiểu hay vì điều ấy
Rằng bỗng một ngày ta bỗng thấy xa nhau.
Em khép bờ mi để cảm nhận hơi nóng
Của giọt nước mắt nghẹn ngào
Em thấy trống trải thấy cô đơn vẫn thế
Thuở không anh ngày nào sao như trở lại.
Có nhiều lắm những phút giây lạc lõng
Anh gần bên mà như thể xa vời
Phút im lặng như kéo dài bất tận
Để lúc ấy gần lại hoá quá xa xôi.
Có phải vì em vì ta chưa hiểu nhau
Vì những lúc gần sao quá ngắn ngủi
Và vì em buồn những lúc ấy xa xôi
Không gian buồn kéo em về phía xa.
Em chợt thấy vị mặn nơi bờ môi
Tình yêu em có phải anh đó không?
Sao anh không đến để lau khô dòng lệ
Hôn lên môi em để lấp hết những xa xôi???
Em sẽ quên sẽ nén lòng mình lại
Để mỗi lúc gần anh thấy bình yên
Để em biết con tim mình đang nông nổi
Phút lạc nhịp sẽ làm ta xa nhau.
sưu tầm:
admin: Đặng Tất Đạt ^.^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét