Mong rằng, tôi có thể chở che cho em. Qua bao năm lớn lên bên nhau, tôi biết em thánh thiện và yếu đuối lắm!... Thế rồi, canh bạc đỏ đen với số phận đẩy gia đình em vào cảnh lìa tan... Công trình thủy điện hoàn thành, tôi theo bố mẹ về phương Bắc. Có khi nào ta gặp lại nhau?!
“Miền Bắc trở đông rồi đó! Nơi phương Nam nắng ấm, em có nhớ đến một người đã cùng em đi đến bao nơi, nghiêng bàn tay hứng giọt bong bóng vỡ tan…?”. Những dòng tự sự tôi vẫn viết, mong ngày nào đó em sẽ đọc được, dẫu cho nơi đó xa ngút ngàn!
Tây Nguyên buổi sớm thật đẹp. Nụ cà phê chớm nở rung rinh trong gió nhẹ. Giọt sương đêm vờn ánh nắng mai nép mình loãng tan trên cành lá biếc. Tây Nguyên đại ngàn sống trong tôi với muôn vàn sắc cỏ lá, với dòng Sê San trở mình ngày mưa nguồn đổ…
Thị trấn tôi và Thảo sống là nơi nhập cư của vô số dân tứ xứ về Gia Lai này tìm nghiệp mưu sinh. Người gắn với nghiệp công trường ồn ào bụi khói, người bám trụ bên rẫy cà phê quanh năm trổ lá non xanh. Tất cả sống xen lẫn cùng nhau cùng những người dân tộc Rơ Giai tóc nhuộm màu khét nắng, trong cái thị trấn mang tên Yaly đượm chất Tây Nguyên.
Chúng tôi hay thổi lớp màng nhựa bên trong lá cây xà phòng thành những chùm bong bóng long lanh (ảnh: internet)
Cái tên này đôi khi nhắc đến khiến ai đó bật cười ngơ ngác, nhiều lúc đọc lên khiến ai đó nhầm tưởng về đất nước Italia xa lạ. Thị trấn chạy dọc theo con lộ gập ghềnh sỏi đá, xẻ ngang những quả đồi đỏ au màu bazan. Chưa bao giờ tôi và Thảo bước ra phạm vi ngoài thị trấn nên chẳng thể biết con đường sẽ đi đâu, về đâu? Nghe ba mẹ nói nó sẽ đưa chúng tôi về phương Bắc – nơi có bốn mùa xuân hạ và quê hương ẩn mình bên ruộng lúa.
Cuộc sống của tôi đa phần theo ba mẹ đến với những công trường thủy điện dọc miền non cao. Tại cao nguyên nắng gió này, Tôi gặp Thảo khi trường mới vừa gióng hồi trống đầu tiên.
Tôi là một cậu nhóc nhỏ thó theo mẹ đến nhận lớp vào giữa kì I năm lớp 2. Vốn bản tính nhút nhát, tôi chỉ dám thập thò ngoài cửa, dù mẹ đã đôi lần nhắc vào lớp. Tôi cứ lấp ló ngoài cửa liếc nhìn những gương mặt xa lạ. Cho đến khi giọng nói của Thảo vang lên (lúc đó tôi chưa biết tên em). Giọng nói trong trẻo miền Nam bộ phá tan sự lạ lẫm trong tôi:
- Cháu chào cô ạ. Sao cô không đưa bạn vô lớp ạ?
- Cháu là lớp trưởng à? – Mẹ tôi hỏi.
- Vâng ạ!
- Cháu giúp cô đưa Xuân vào lớp nhé!
Thảo nhìn tôi mỉm cười ấm áp, nụ cười ấy cho tôi vững tin bước vào lớp. Cô giáo xếp tôi ngồi cạnh Thảo để rồi hai đứa gắn bó với nhau hơn 10 năm có lẻ.
Thảo kể với tôi rằng, gia đình em đã chuyển đến đây lâu lắm: từ lúc Thảo mới chập chững biết đi và cái thị trấn này còn thưa thớt sơ khai. Công việc chính của ba má em là chăm sóc nương rẫy cà-phê của gia đình. Tuy mỗi nhà có một nghề mưu sinh khác nhau nhưng con đường đi học của hai chúng tôi chung một lối đi về.
Mọc dọc ven đường là những lùm cây um tùm cỏ lá, trong đó có loài cây tôi và Thảo rất thích: cây xà phòng. Cây mọc thành từng đám giống như người Tây Nguyên sống quần tụ thành những buôn làng. Thân gầy guộc nhưng chắt chiu cho lá màu xanh đại ngàn của sự quật cường, hiên ngang đứng vững trong nắng gió.
Đi học về, hai đứa hay la cà hái đám lá non, ngắt đôi ra, thổi lớp màng nhựa bên trong thành những chùm bong bóng long lanh. Chùm bong bóng bay cao, loang trong gió, loãng tan giữa mênh mông nắng. Thảo nói làm như thế để nhờ gió mang theo những ước mơ. Một ngày nào đó ông bụt hay bà tiên trong câu chuyện cổ sẽ nghe thấu, sẽ vung cây đũa thần biến ước mơ của hai đứa thành sự thật.
Mọi nghĩ suy của Thảo luôn vô tư như cỏ hoa đồng nội (ảnh: nguồn internet)
Đôi lần tôi tự hỏi: có phải em mang tên của loài cỏ nên mọi nghĩ suy luôn vô tư như những đóa hoa đồng nội ngoài kia hồn nhiên vờn đàn bướm trắng. Tôi không biết, cũng chẳng hỏi em nghĩ gì, ước gì? Mong rằng, tôi có thể chở che cho em. Qua bao năm lớn lên bên nhau, tôi biết em thánh thiện và yếu đuối lắm!
Nhờ dự án thủy điện mà con đường được mở rộng và nâng cấp rất nhiều. Tôi, Thảo và chúng bạn không còn phải đi học trong ngày mưa nhẹp nước. Thay vào đó là những vòng xe thênh thang với niềm vui luôn chộn rộn.
Vào những chiều hè, tôi lụi cụi đạp xe chở em xuống hồ thủy điện ngắm hoàng hôn buông nắng. Em bắt tôi làm tài xế bởi em không biết đi xe đạp, dù đã bao lần tôi cố tập cho em. Hai đứa mải miết ngắm những tia nắng yếu ớt tỏa ra từ vầng dương màu tím biếc, khuất sau rặng núi cao soi mình trên mặt hồ lăn tăn sóng vỗ cho đến khi nắng tắt phủ lên cao nguyên khoảng trời đầy sao.
Con đường lớn giúp chúng tôi thấy bao điều, bao địa danh Tây Nguyên ẩn chứa trong mình. Hai đứa khám phá ra mỏ 4 – mỏ đá thiên nhiên được con người khai phá xẻ lấp thành mỏm cao, đổ mình tạo thành những mỏm đá chênh vênh trên khoảng thung lũng dạt dào sỏi trắng. Em gọi đó là thung lũng tình yêu của chúng tôi, dù những năm tháng qua chưa ai nói với ai lời yêu thương.
Vào một buổi chiều Valentine, trời Tây Nguyên khoác lên mình chiếc áo xanh lành lạnh. Thảo dẫn tôi tới một cánh rừng già. Em nói:
- Thảo mới tìm ra đấy, đẹp không Xuân?
Còn chưa hết bỡ ngỡ Thảo đã nắm tuột tay kéo tôi khám phá khu rừng. Trong cánh rừng già này có vô số những lùm cây xà phòng mọc xen lẫn với những cây đại thụ cao ngút ngàn. Hai đứa hái đám lá non xanh ngắt, ngồi giữa tảng đá chênh vênh trên con suối mùa nước cạn, vô tư thổi từng chùm bong bóng. Chùm bong bóng lan trong gió hòa lẫn vào thanh âm rộn vang của núi rừng, giữa tiếng lá reo với con nước róc rách khua vang.
Khi đám lá trên tay vơi cạn hai đứa mới chịu rời khỏi cánh rừng già. Một lần nữa, tôi gắng gượng tập xe cho Thảo nhưng chỉ được 2, 3 vòng đạp, chiếc xe đã loạng quoạng trẹo lái đẩy hai đứa té ngã trầy xước cả chân tay. Mỗi lần như thế, Thảo lại bật cười giòn tan.Tôi và Thảo vẫn giữ thói quen rủ nhau đi hái lá thổi bong bóng dẫu rằng sắp bước qua tuổi 20 nhiều ngã rẽ.
Có khi nào ta gặp lại nhau? (ảnh minh họa: internet)
Dạo đó, tôi thấy em có vẻ khác, trầm tư ít nói hơn, trong khóe mắt có giọt lệ chực rơi.
- Sao Thảo hay buồn thế?
- Ba của Thảo dạo này hư lắm anh Xuân à. Ba cứ đánh bạc suốt thôi. Má nói hoài mà ba hổng nghe! - Thảo nói với tôi rồi nhìn xa xăm…
Tôi đã chứng kiến biết bao cuộc giã từ luôn chan chứa nước mắt ly tan. Thời tiết Tây Nguyên cứ thất thường mưa nắng nên chẳng ai có thế dịu lòng cho những lần chia tay. Hôm ấy, trời mưa lớn, rồi rả rích rơi hắt vào lòng người những thê lương tha thiết. Thảo đến tìm tôi khi đêm đã khuya. Em gõ cửa, tiếng gõ dồn dập vội vã hòa lẫn với hơi thở gấp gáp mệt mỏi. Bên cạnh là chiếc xe đạp lấm lem bùn đất.
Chưa hết ngạc nhiên bởi Thảo biết đi xe đạp tự lúc nào thì Thảo gục đầu vào vai tôi nức nở:
- Anh Xuân ơi! Mai Thảo đi sớm, gia đình Thảo mất tất cả rồi!
Nước mắt em trộn tan theo những hạt mưa lăn dài trên vai áo.Thảo chỉ kịp nói với tôi đôi lời giã biệt sau đó vội vàng khuất trong màn mưa, chỉ còn tiếng sụt sùi theo mưa vọng lại.
Tôi đến nhà Thảo thật sớm, khi dư âm của trận mưa còn chưa kịp tan trên cành lá. Nhưng quá muộn màng! Nhà em trống trơn như chưa từng có dấu tích người ở đêm qua. Nghe nói ba em thua bạc, ông gán hết nhà cửa ruộng nương đặt vào canh bạc cuối.
Và rồi, ông đã thua. Canh bạc đỏ đen với số phận đẩy gia đình em vào cảnh lìa tan. Em sẽ theo má vào một tỉnh miền Tây nào đó xa ngái trong hình dung tôi.
Tôi bước về trong nắng, đôi chân thoắt nhanh dẫm tan những hòn sỏi vụn. Trên thân gầy trơ trọi lá của cây xà phòng, có chú chim non đang réo rắt hót gọi bầy. Tôi tìm đến bẻ chiếc lá cuối cùng còn sót lại, ngắt đôi ra thổi thành chùm bong bóng. Chùm bong bóng bay cao, loang trong gió… Vỡ tan…!
__suu tam: __
admin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét