Anh dù biết chuyện tình mình lầm lỡ!
Từ buổi đầu ta dối gạt tình em
Nhưng em ơi, tình yêu đến kia rồi
Sao ép được trái tim tình đã mở
Tình yêu đó biết không thành trái nợ,
Không đơm hoa, khó có buổi cau trầu…
Nhưng trời hỡi, con làm sao… giết được?
Trái tim mình đã trót khắc tên em!
“Tình ta đến gieo sầu bao ngang trái
Đã muộn màng duyên nợ có tròn đâu?
Xuân đã tan, tiếng ve sắp não nề,”
Tình nay vỡ theo từng con nước lũ.
Ta mang đến đời em bao cay đắng,
Bao âu lo nước mắt chảy thành dòng
Giờ đã cạn nhưng vẫn cay nhoè ướt
Chuyện tình mình nước mắt hoá thương đau
Nay tan vỡ anh về bên tình cũ
Hợp lẽ đời nhưng tình mãi lẻ loi
Đời không em như đêm tối mịt mờ
Ôm nỗi nhớ suốt đời ta hiu hoạnh
Em về đó bỏ ta trong cơn đắm…!
Mãi mãi là tiếng nức nở trong đêm
Em hỡi em ta mong ước vô cùng
Em quên hết để vui niềm tin mới!
Anh cố sống cho kiếp này nhanh hết
Lòng nguyện cầu cho em mãi bình yên
Còn riêng anh năm tháng khổ đau dài…
Ôm kỷ niệm bóng hình em khắc khoải.
Một lời cuối chỉ xin em tha thứ
Vì tại ta em khổ đã nhiều rồi
Biết bao giờ tiếng cười em trong trẻo?
Ta nguyện là mọi thứ nếu em vui!
sưu tầm:
admin: Đặng Tất Đạt ^.^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét