Mọi thứ rồi sẽ đến lúc kết thúc nhưng không hiểu sao tớ lại không đành nhìn cậu quay gót.
“Biết đâu bất ngờ một ngày đôi ta chợt rời xa nhau…” Tớ sợ…
Sợ một ngày tớ phải bước trên con đường của riêng tớ, con đường từ nay vắng bóng cậu.
Sợ cảm giác quay đầu lại sẽ không thấy cậu đứng đó chờ tớ nữa.
Sợ phải xa cậu… tớ sợ cảm giác của người ra đi và sợ cả cảm giác của người ở lại.
Ừ thì mọi thứ rồi sẽ đến lúc kết thúc nhưng không hiểu sao tớ lại không đành nhìn cậu quay gót. Có lẽ tình cảm của tớ dành cho cậu đã làm tớ đã trở nên quá ích kỉ vì đôi lúc tớ chỉ muốn giành cậu cho riêng tớ. Thời gian qua tớ đã tự nhủ lòng mình cả trăm cả ngàn lần tất cả chỉ là “giả vờ thôi nhé”, thế nhưng có những lúc tớ cảm thấy mình hạnh phúc thật sự. Một chút vui, một chút buồn, một chút giận hờn và cả một chút ích kỉ… Tớ chỉ dám dành cho mình một chút thôi thế nhưng có lúc tớ thấy mình đau thật nhiều. Tớ tự tưởng tượng ra những thứ vớ vẩn, cậu đang đi với ai, giờ này cậu làm gì mà cả một tin nhắn chúc ngủ ngon cậu cũng quên. Tớ cảm thấy ganh tị với những cô bạn cũng lớp cậu vì họ được học cùng cậu, trò chuyện với cậu và đùa vui cùng cậu, những lúc đó liệu cậu có nhớ đến tớ không?
Tớ không hối hận vì tất cả những điều tớ làm, vì ban đầu tớ là một cô gái háo thắng và cậu là một người rất đáng thương, cậu cần sự giúp đỡ của tớ để thay đổi, cậu nói cậu không muốn mắc sai lầm và tớ đóng vai trò vừa là bạn gái vừa là quân sư bất đắc dĩ của cậu. Cậu và tớ đã bắt đầu như thế. Giả vờ là một cặp đôi, giả vờ quan tâm, giả vờ lo lắng, tất cả chỉ là giả vờ thôi đúng không cậu? Thế thì tại sao có những lúc cậu nhập vai quá giống…
Tớ không cần cậu giả vờ nhắn tin chúc tớ ngủ ngon nhiều như thế đâu, sẽ tạo cho tớ một thói quen đợi tin nhắn của cậu mỗi ngày. Tớ không cần cậu chở tớ qua nhiều con đường như thế, tớ sẽ lại đòi để được như thế lần nữa. Có phải tớ là chúa rắc rối không? Tớ không cần cậu quá quan tâm tớ đâu, như thế thật khó cho một chữ quên. Tớ không cần cậu hứa với tớ bất cứ điều gì vì tớ muốn mình có thể nhẹ nhàng ra đi, với tớ như thế là đủ rồi.
Tớ không cần cậu nữa… nhưng làm sao có thể nói ra để một lần dứt khoát. Tớ nhất định sẽ nói được, nhất định sẽ làm cho cậu quên tớ và tớ hứa là sẽ cố quên cậu, có lẽ hơi tàn nhẫn với chính mình một chút nhưng chẳng phải quay lại điểm xuất phát là thứ cậu cần đó sao? Chắc cậu không quên quy ước giữa hai đứa khi bắt đầu là “không được thích nhau”. Đối với cậu có lẽ tất cả những điều đó là một trò chơi và cậu không vi phạm luật nhưng tớ thì… Xin lỗi vì tất cả những điều tớ làm không phải là giả vờ, xin lỗi vì tớ đã ở bên cậu quá lâu, xin lỗi vì tớ không thể không nhớ tới cậu. Tớ đang tự hỏi tại sao lại có một bắt đầu và kết thúc như thế? Nước mắt tớ cứ rơi, tớ chỉ khóc lần này thôi, cậu hạnh phúc nhé...!
sưu tầm:
admin: Đặng Tất Đạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét