Nếu một ngày nào đó em nói lời chia tay mà không một lý do chính đáng, hãy hiểu rằng em yêu anh và giữ tay em lại nhé tình yêu!
Chừng hơn ba năm về trước, có một người con trai quen một người con gái. Người con trai nét mặt vui vẻ rất đỗi hiền lành, chăm chỉ và điều khiến anh trở nên đặc biệt hơn chính là... trái tim nhân hậu! Còn người con gái tính cách trái ngược gần như hoàn toàn với anh, ngang tàn, bướng bỉnh hiện hữu trong từng lời nói. Nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, dường như cô đã ý thức được về tầm quan trọng của người con trai đó trong lòng mình. Cô không muốn mất đi một người bạn tốt, một tri kỉ trong đời. Để rồi ngậm ngùi đẩy anh ra xa cô, chuốc phần cay đắng, khổ đau về mình. Anh cũng đã tự tìm cho mình một khoảng trời riêng, lúc vui, khi buồn...
Ba năm sau, họ gặp lại nhau. Đã khác nhiều, không còn như ba năm trước. Những đắn đo, toan tính không còn đè nặng vì người con gái lúc này đã hoàn thành việc học và đang chờ một công việc ổn định. Để cũng lấy chồng, có con và gây dựng một gia đình hạnh phúc. Đó là mong ước, nhỏ nhoi thôi... nhưng cô biết, để làm được không dễ chút nào!
Và rồi họ đến bên nhau, quay cuồng trong hơi rượu cay nồng và men say tình ái! Dẫu say nhưng người con gái, chính xác hơn là người đàn bà, vẫn luôn trăn trở về tương lai của hai người. Đau đã một lần, như con chim nhỏ sợ cành cây cong! Cô yêu anh, tình yêu đó đủ lớn để cô dũng cảm nói lên sự thật về quá khứ tộ lỗi của mình. Nhưng tình cảm thật anh dành cho cô là gì? Anh không biết, cô lại càng không. Cô hoang mang, hoang mang đến tột độ. Có khi nào anh nhàm chán với tình yêu của cô không? Có khi nào rời xa cô không? Những lo lắng đó cứ vần vũ trong đầu cô không ngưng nghỉ! Thèm được nghe một tiếng yêu. Không, cô đang khao khát, khao khát thì đúng hơn.
Họ ngồi bên nhau mà hai trái tim cách xa... một vòng trái đất (Ảnh minh họa)
- Mình chia tay... anh nhé!
- Tại sao vậy?
- Vì anh không yêu em, chưa khi nào. Anh không hề nói yêu em, dù chỉ một lần!
- Anh yêu em, đừng xa nhau em nhé...!
Ôi... cô chỉ mong có thế, hạnh phúc biết bao. Và nếu anh có ở đây, cô sẽ ôm chầm lấy anh, đặt lên đôi môi ngọt ngào của anh một nụ hôn bỏng cháy, đủ để anh nhận thấy... cô yêu anh thật nhiều! Nhưng anh chỉ im lặng, mặc cho cô buồn khổ một mình. Anh nghĩ cô vẫn luyến lưu tình cũ. Đau đớn thay, phép thử tình yêu của cô đã thất bại. Để có anh, có những phút giây vui vẻ bên anh, dù ngắn ngủi cũng không dễ dàng. Cô đâu thể dễ dàng rũ bỏ như vậy. Nhưng anh không hiểu! Con trai là vậy, có lẽ với họ, "chia tay chỉ đơn giản là "buông tay" chứ không thể là "hãy nắm tay thật chặt" như con gái! Một lần nữa cô làm tổn thương anh và tự làm đau chính mình. Hay anh không yêu cô, tất cả chỉ là hiểu lầm, do cô ngộ nhận? Ông trời sao bất công đến thế, lỡ reo vào đời mầm mống của cái sự buồn đau. Trớ trêu thay khi sinh ra hai cái đầu, với suy nghĩ khác xa rồi bắt đến gần để hiểu, cảm thông, chia sẻ và hòa hợp!
Giờ đây, họ ngồi bên nhau mà hai trái tim cách xa... một vòng trái đất. Hai trái tim đó liệu có về gần? Họ sẽ mãi là người đương thời của nhau hay sẽ sắm vai cố nhân chỉ nay mai? Câu hỏi đó, có lẽ chỉ thời gian mới là kẻ thích hợp để trả lời!
sưu tầm:
admin: Đặng Tất Đạt ^.^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét