Rất lâu rồi em mới có được cái cảm giác bay bổng nhẹ nhàng hòa mình cùng biển xanh trong cái khoảnh khắc hoàng hôn đang dần buông xuống, giống như em ao ước khao khát mới có được ngày này vậy. Em chỉ mong những con sóng đến và cuốn đi những nỗi niềm trong quá khứ của em, kể cả là anh - người đã từng có một vị trí đặc biệt trong tim em.
Dường như với em từ khi sinh ra vốn mọi thứ đã có riêng cho một sự an bài sắp đặt, con đường em đi như một kịch bản mà gia đình đã dàn dựng chu đáo dù thích hay không em cũng phải đón nhận lấy. Từ rất lâu em đã cảm nhận được đó là những gì trái ngược với mong muốn và cảm xúc của chính bản thân mình. Có những khi em tự hỏi phải chăng trong thân xác em luôn tồn tại hai con người song song, một nửa là cảm xúc thật phải che giấu, một nửa là những gì gia đình đã sắp đặt phải làm theo. Việc đó chẳng khác nào như em đang nghe một bản nhạc acoustic mà cứ bắt em phải nghe dòng nhạc thính phòng hay việc em yêu thích thiết kế thời trang nhưng lại muốn em phải theo việc của một người làm kế toán.
Quen anh, điều em nghĩ đến là có thể chia sẻ cùng anh những nỗi niềm thầm kín mà cả tuổi thơ em đã đánh mất đi tất cả những sự đam mê của mình. Nhưng ngược lại anh cũng ích kỷ như bao người đàn ông khác, là người thực tế nên anh chỉ nghe rồi cũng cho qua bởi với anh tình yêu dành cho em là những món quà anh nghĩ cũng đủ rồi, anh luôn ích kỷ khi áp đặt cho em. Cái anh cần ở em là một người con gái ngoan hiền cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhưng anh nào hiểu rằng em là người con gái năng động cũng muốn có những giây phút vui vẻ cùng bạn bè chứ không thể nào sống ngoan ngoãn như một cô búp bê sống mà chỉ biết di động.
au bao năm yêu nhau em nghĩ anh có thể thay đổi nhưng thời gian chỉ khiến em hoang mang và hụt hẫng nhiều hơn khi những bất đồng càng tăng dần theo năm tháng. Yêu nhau nhưng anh luôn nghi ngờ mọi thứ, mọi lúc, mọi nơi bất kể em đi cùng gia đình hay bạn bè anh đều phải muốn biết vậy thử hỏi nếu là anh, anh có chịu được cảm giác không thoải mái đó không, hay rồi anh chỉ biện hộ rằng đàn ông khác, phụ nữ khác. Phải chăng trong anh chỉ suy nghĩ một điều đàn ông thì đi làm kiếm tiền được phép giao lưu xã hội bạn bè còn phụ nữ phải ở nhà nội trợ và không cần biết xã hội bên ngoài là gì ư?
Anh dùng mọi cách để kiểm soát mọi hoạt động của em, đi đâu làm gì, thậm chí gần đây anh còn cho người giả vờ kết bạn cùng em để dễ dàng theo dõi em hơn. Em biết chứ, và anh chỉ biện hộ là vì yêu nên mới làm vậy. Chẳng lẽ vì yêu em mà anh không tin tưởng em, nên anh nghĩ ra trò đó với em? Em cảm giác mình bị xúc phạm quá nhiều và mất đi sự tôn trọng ở nơi anh. Yêu nhiều có cần thiết như thế không anh?
Em cảm thấy tình cảm của chúng ta đang dần rơi vào vực thẳm khi cả hai đều có những suy nghĩ quá khác nhau. Giữa chúng ta có sự khác biệt và khoảng cách khá lớn, điều em chỉ nghĩ được bây giờ là chia tay để giải thoát lẫn nhau để anh sẽ tìm được người con gái như anh mong muốn chứ không phải là em. Em chỉ muốn lãng quên, vứt bỏ đi tất cả để làm lại mọi thứ chỉ đơn giản là vì em muốn được làm chính con người thật của em....
sưu tầm:
admin: Đặng Tất Đạt ^_^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét