Cuộc sống đôi khi thật trớ trêu, tình yêu em dành cho anh quá lớn tưởng như không gì chia cắt được thì em lại nói lời chia tay. Em đã tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ lên, đừng để anh bị giằng co giữa mình và gia đình của anh...
Anh biết không, mấy ngày nay ngày nào em cũng nghe đi nghe lại bài "Một chút quên anh thôi", bởi đó là tâm trạng em bây giờ. "Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối? Vì muốn con tim anh yêu em đến khi hơi thở bớt nồng nàn và đôi tay thôi nắm chặt... yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc... "
Em đang rất đau khổ, em đang phải chịu đựng bởi vì em là người nói ra câu chia ly, là em tự quyết định rời xa anh, và hơn hết là em yêu anh nhiều hơn cả bản thân mình nên em sẽ cố gắng, sẽ mạnh mẽ để anh có thể rời xa em mà không phải day dứt, để anh có thể bước tiếp mà không phải ngoảnh lại nhìn về quá khứ đó: Quá khứ hạnh phúc của chúng mình!
Em còn nhớ những ngày đầu mình quen nhau thật vui vẻ, thật trẻ con... Em lúng túng mỗi khi nhận được tin nhắn chứa đầy sự quan tâm và yêu thương của anh, cười như trẻ thơ trước sự hài hước của anh, mong ngóng đến nao lòng khi bất chợt một ngày không nhận được tin nhắn của anh... Dù nguyên tắc của em là chỉ nói chuyện cho vui và không bao giờ gặp gỡ ngoài đời với những người quen em qua tin nhắn, nhưng đến khi gặp anh thì cái nguyên tắc đó dường như đã hết hạn sử dụng. Sau bao lần từ chối thì em cũng đồng ý gặp anh, gặp người con trai khiến em tò mò và hứng thú nhất.
Gặp được một lần lại muốn gặp thêm lần nữa, và cứ thế tình cảm mình dành cho nhau cứ lớn dần lên theo những lần gặp gỡ vội vã đó, vậy mà khi anh nói lời yêu thì em lại chạy trốn. Em gần như cắt đứt mọi liên lạc với anh, nhưng anh vẫn kiên trì chờ đợi, vẫn ở đó bình lặng đến lạ kỳ... Điều đó khiến em rung động thật sự, cuối cùng thì con tim cũng chiến thắng sự cứng cỏi, ương bướng của lý trí: Em nhận lời yêu anh!
Giờ nghĩ lại em vẫn còn cảm thấy hạnh phúc lắm anh à. Chúng mình yêu nhau nồng nàn và nhẹ nhàng lắm. Em khiến bạn bè ghen tị thật nhiều, trong khi những cặp đôi đó suốt ngày cãi vã khóc lóc thì chúng mình dù ít gặp nhau nhưng vẵn hiểu tường tận về nhau, chẳng khi nào nặng lời cả. Có lẽ thời gian bên nhau ít ỏi nên những trách móc giận hờn vì thế mà tự tiêu tan chăng?
Em sẽ mãi dõi theo bước anh đi (Ảnh minh họa)
Cho đến giờ nay điều em hối hận duy nhất là đã theo anh về ra mắt gia đình sớm như vậy! Họ chê em gầy, yếu, ở xa lại học trường không nổi tiếng sau này sẽ khó kiếm việc... Em chẳng trách gia đình anh một chút nào vì những gì họ nói là sự thật và vì họ lo lắng, yêu thương anh thôi. Nhưng điều em buồn nhất là anh giấu em, anh chịu đựng một mình. Em chẳng hiểu được những suy nghĩ của anh nên vẫn giận dỗi khiến anh mệt mỏi và chán nản. Anh đã dành tình cảm cho người con gái khác, anh gọi cô ấy là vợ. Bạn anh (cũng là anh kết nghĩa của em) khẳng định rằng đó chỉ là trêu đùa với người cùng xóm trọ, dù hơi thái quá nhưng anh chưa làm gì có lỗi với em, em tin nhưng em rất đau...
Anh sắp đi nước ngoài, 3 năm, em vốn nghĩ sẽ đợi anh được nhưng giờ em không có niềm tin nữa! Bố mẹ em biết chuyện cũng không muốn con gái phải đợi chờ, sợ em khổ, sợ em lãng phí tuổi xuân mà không biết kết quả thế nào, nhưng họ vẫn không lên tiếng phản đối chỉ khuyên em nên tỉnh táo.
Em đau đầu suy nghĩ, khóc mọi lúc mọi nơi. Em không trách anh, dù sao anh cũng là con trai duy nhất nên sự phản đối của gia đình cũng sẽ gay gắt hơn, anh cũng là người có trách nhiệm vì vậy chắc chắn anh đã rất mệt mỏi. Dẫu biết anh yêu em là thật lòng và chỉ cần em nói anh đừng rời xa em thì anh nhất định làm như thế nhưng em không muốn vậy, em tham lam, không chỉ muốn anh yêu em mà phải gia đình anh cũng yêu em nữa vì vậy em đã chọn cách ra đi...
Em lấy lý do gia đình em phản đối, không muốn em đợi anh, anh đã khóc, anh không tin vì anh hiểu em nhất. Em mà nói dối thì chẳng bao giờ dám nhìn vào mắt anh cả. Em đã cố cứng cỏi khẳng định đó là lý do duy nhất và em chỉ muốn làm người con ngoan trước khi làm người vợ tốt thôi.
Anh đã bỏ học (anh đang học tiếng để chuẩn bị đi) để ở lại bên em năn nỉ. Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, những giọt nước mắt hiếm hoi lăn dài trên khuôn mặt người đàn ông mạnh mẽ mà em yêu đến sẵn sàng chết, em đau đớn đến không khóc được, miệng đắng ngắt... Em chút nữa đã không giữ vững lý trí, nhưng rồi em nghĩ cố chút nữa thôi, chỉ cần em chịu đựng thêm một chút nữa sẽ có thể mang lại bình yên cho anh... Không phải em cố tỏ ra cao thượng mà anh xứng đáng được em yêu như vậy.
Không biết sau này em có bao giờ hối tiếc không nhưng giờ đó là cách tốt nhất cho anh mà em có thể nghĩ ra được anh à. Có thể em sẽ chẳng thể nào gặp được một người tốt như anh thêm một lần nữa nhưng ít nhất em đã một lần trong đời yêu thật lòng đến vậy.
Anh hãy dành thời gian còn lại trước khi đi nước ngoài cho gia đình nhé đừng cố níu kéo em làm gì nữa chỉ khiến cả hai đau đớn thêm thôi. Hãy sống thật tốt, thật vui vẻ anh nhé. Em sẽ mãi dõi theo bước anh đi! EM YÊU ANH.
sưu tầm:
admin: Đặng Tất Đạt ^.^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét