Biển cồn cào suốt đêm.
Từng đợt sóng chồm lên lùi xuống.
Biển yêu đất điên cuồng rộng lượng.
Muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau.
Biển cuốn vào lòng tất cả những lo âu.
Chừng có thể già đi vì trăn trở.
Giành cho đất những làm êm sóng vỗ
Lọc tình yêu thành vị muối đậm đà.
Biển như người thiết tha.
Yêu đất đến muôn đời sôi động.
Ai đã hiểu hết tình biển rộng.
Ai đã đo được lòng biển sâu.
Lo nghĩ bao năm biển hoá bạc đầu.
Niềm vui đến biển cười xanh trở lại.
Biển như người vô tâm, bực rồi thương ngay đấy.
Có bao giờ biển giận được lâu đâu.
Chắt chiu bao năm cho đất rất nhiều.
Đất chẳng biết cứ ngày càng lấn mãi.
Biển chính là anh đấy......
...Yêu em nhiều biết mấy.
............Em vô tình ..... như đất ấy thôi .....!
admin: Đặng Tất Đạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét