Chào mừng bạn đến với:SaoBangBietly.blogspot.com

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của mình?


” Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, trong cuộc đời mỗi người sẽ tìm thấy 3 người. Người mình yêu nhất, người yêu mình nhất và người gặp đúng lúc nhất cũng là người đồng hành với bạn trong suốt cuộc đời (bạn đời).

Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu. Chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất, khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy người bạn đời thích hợp nhất trong cuộc đời còn lại.

Thật đáng tiếc trong cuộc sống hiện tại cả 3 người này thường không cùng 1 người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải là người bạn yêu nhất, và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất , cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.

Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của mình? “
Còn tôi thì tôi đã tìm được người tôi yêu nhất, người  đó thật tuyệt vời, tuyệt vời trong suy nghĩ của tôi. Và những kí ức đã đi qua, khó có thể quên, những năm tháng ấy hơn cả sự diệu kì và tôi mang theo mãi sau này. Nhưng con đường chúng tôi đi không cùng hướng, nên đi hai hướng khác nhau. Nhưng đôi khi tôi nghĩ đó là một điều tốt, chữ duyên mà, cái gì đến sẽ đến. Chúng tôi xa nhau.

Tôi đã nhận ra người yêu tôi nhất, nhưng họ không đủ sức giữ bước chân tôi. Và cũng có lẽ, chữ phận không đủ mạnh chăng ?

Còn người  gặp đúng lúc nhất, tôi chưa tìm được, và tôi vẫn không ngừng nỗ lực tìm hằng ngày, ở đâu đó, một khoảng thời gian nào đó, một ngã giao nào đó, chúng tôi sẽ gặp nhau. Không ai biết trước được, vẫn tin vào số phận.

Cuộc sống là niềm tin, khi niềm tin còn, cuộc sống của bạn sẽ cô cùng hạnh phúc và thú vị, tin tưởng con đường phía trước luôn rộng mở, luôn chào đón chúng ta. Khi có niềm tin, mọi khó khăn đương đầu bạn cảm thấy rất nhẹ nhàng, mọi áp lực như bị giảm nửa. Niềm tin nuôi dưỡng ước mơ, nuôi dưỡng tình yêu, nuôi dưỡng những điều tốt đẹp. Cuộc sống đang tiếp diễn…

                                                                            tác giả: Lê Thủy

                                                                                             sưu tầm : Admin ^_^


Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Hoa Mười Giờ..


      Truyện kể rằng ở một đất nơi nọ, quanh năm chỉ có mùa đông băng giá, người đời không hề biết tới sự tồn tại của một ngôi làng nhỏ bé, nơi tràn ngập ánh nắng và quy tụ tất cả các loại hoa đẹp trên đời. Đó cũng là nơi yên tĩnh nhất và thơ mộng nhất trên thế gian. Trưởng làng là một người đàn bà góa chồng, một mình nuôi dưỡng đứa con trai độc nhất.
Thời gian cứ thế trôi đi, thằng bé năm nào còn nằm trong nôi nay đã to khỏe và tuấn tú lạ thường. Kế thừa bản tính nhân hậu của mẹ, anh thường hay giúp đỡ dân làng trong những việc nặng nhọc nên rất được mọi người quí mến, nhà nào có con gái đến tuổi lấy chồng cũng ước ao con mình được lấy chàng trai đó về làm chồng.
    Rồi ngày đó cũng tới, trái tim của cậu bé bắt đầu biết rung động: chàng trai đã yêu. Trai tài gái sắc, người con gái có một vẻ đẹp thuần khiết khiến ai ai cũng ngưỡng mộ. Ban ngày 2 người nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển hoặc rong đuổi trên những ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh, đi xuyên qua những bóng cây cổ thụ râm mát. Buổi trưa họ trải mình trên tấm nệm cỏ. Xế chiều họ cùng nhau nô đùa trên bãi cát trắng cho tới chiều tối. Cô gái mồ côi cha mẹ từ bé nên chỉ có người con trai là người thân duy nhất nên dành trọn tất cả tình cảm cho người yêu. Ngược lại cậu trai còn người mẹ già nên thường phải về nhà trước khi mặt trời lặn. Cô gái lại phải chờ tới sáng hôm sau để được gặp chàng trai.


     Ngày này qua ngày khác, cứ đúng 10 giờ hai người hẹn nhau, tay trong tay vui đùa trước biển xanh. Tình yêu của họ tưởng chừng không gì có thể chia rẽ được. Nhưng một ngày nọ chàng trai không tới chỗ hẹn, cô gái đứng đợi, lâu rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người yêu. Thời gian trôi đi, cô đã chờ được một ngày, vẫn không thấy chàng trai đâu, ngay lúc đó, người con gái tưởng chừng như bầu trời muốn sụp đổ. Cô muốn òa khóc nhưng sợ rằng người yêu tới nơi thấy đôi mắt đỏ hoe của mình sẽ buồn và lo lắng nên cô nuốt những giọt nước mắt đó vào trong lòng. Thời gian lại trôi qua cô gái đã chờ được một tuần, cô muốn chạy đi tìm chàng trai nhưng sợ chàng sẽ tới và không thấy cô đâu rồi sẽ bỏ đi. Nghĩ vậy nên cô gìm bước chân lại và tiếp tục chờ. ...
     Cho tới khi sức lực cạn kiệt cô gái quị xuống và trút hơi thở cuối cùng, trước khi chết cô không hề oán hận người con trai mà chỉ tự trách tình yêu của mình dành cho người con trai không đủ để tiếp sức cho cô ta tiếp tục chờ đợi và hy vọng.
    Sau này xác của cô gái được sóng mang ra giữa biển và chìm vào trong lòng của đại dương. Nơi người con gái ngã xuống mọc lên một loài hoa màu tím, cứ khi chuông đổ 10h là hoa lại nở rộ, từng cánh hoa một hứng lấy những hạt nắng của mặt trời để sưởi ấm cho những giọt nước mắt chất chứa trong lòng của người con gái. Người ta ví hoa 10 giờ chính là hiện thân của cô gái si tình đó, hoa nở tượng trưng cho lời hẹn ước năm nào của cô đối với chàng trai. Dù thời gian có trôi đi nhưng lời hứa của cô không hề phai tàn, cô vẫn tin vào một câu hẹn ước và vẫn tiếp tục đợi cho dù người con trai đó sẽ không bao giờ tới...!


                                                                                        sưu tầm: Admin ^_^

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

truyền thuyết: 1000 con hạc giấy


   Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn... Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.

     Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.

    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.

          Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc....

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.




                                                  sưu tầm: Admin Đặng Tất Đạt ^_^


Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Thư tình: Hồi ức một tình yêu!




.."Em yêu! Không biết đã bao nhiêu lần anh tự nhủ với lòng rằng hãy quên em, nhưng dường như đó là điều không thể vì tim anh luôn đầy ắp hình ảnh của em...!"

     Vậy mà đã gần 3 năm anh không còn có em - khoảng thời gian anh chỉ biết lấy công việc để quên đi quá khứ. Em còn nhớ không? Ngày đầu tiên anh gặp em là một đêm mưa tầm tã, một đêm định mệnh làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh. Anh choáng ngợp với những cảm xúc. Em trước mặt anh thật thân quen và gần gũi biết nhường nào. Những câu chuyện đời thường đã đưa mình lại gần nhau hơn, và anh biết tim anh đang xao động. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại làm tim anh thổn thức, một cuộc hẹn đến chơi nhà anh đã được em đồng ý.

Chiều hôm đó anh đã cố gắng về sớm để chuẩn bị đón tiếp. Đi cùng em là cô bạn của cả anh và em (cũng là bà mai em nhỉ). Câu chào hỏi của anh là cây đàn ghi ta và nhạc phẩm Chút kỉ niệm buồn. Tình cảm của anh dành cho em thật sự rất đơn giản (vì anh đang là sinh viên mà). Những lần hò hẹn sau càng làm mình gần nhau hơn và hạnh phúc đã đến khi em chấp nhận tình cảm của anh. Anh biết nói sao đây? Có lẽ không từ ngữ nào diễn tả được hạnh phúc anh đang có, em yêu anh và đó không phải là mơ.

Một tháng nghỉ hè là quá ngắn khi tình yêu của đôi mình vừa chớm nở, anh phải chấp nhận xa em gần 100 cây số để xuống Đồng Nai nhập học. Mỗi tuần anh cố gắng về một lần để gặp em cho thoả nhớ nhung. Ôi! Khoảng thời gian đó sao mà dài thế. Tình yêu của chúng mình cứ lớn dần theo những ngày tháng xa cách. Cũng không ít lần chia tay nhưng sức mạnh tình yêu đã đưa hai đứa về bên nhau.

Rồi anh ra trường, biết bao lo toan trong cuộc sống đã làm anh không còn quan tâm em như trước. Những hiểu lầm cũng ngày càng nhiều hơn và cái gì đến đã đến. Anh ra Nha Trang làm công trình và mình không còn liên lạc.

Anh biết xa nhau là do anh. Em là con gái, không thể đợi chờ trong vô vọng. Ba tháng sau ngày anh ra Nha Trang, lòng anh tan nát khi biết tin em sắp sang ngang. Anh kêu gào trong vô vọng. Giọt nước mắt không ít lần rơi giờ lại lăn trên má anh. Anh đã mất em thật rồi. Niềm tiếc nuối, ân hận muộn màng không thể mang em trở lại. Khi yêu em anh đã từng nói "mưa cũng là một niềm hạnh phúc" vậy mà giờ đây mưa lại mang đến cho anh niềm đau.

    Sài Gòn cho anh được biết em, có em, rồi lại mất em mãi mãi. Anh không đổ lỗi duyên số, anh chỉ trách mình không đủ chín chắn để nuôi sống tình yêu. Mãi mãi trong anh hồi ức không thể xoá nhoà về em.

"Lần đầu ta gặp nhỏ trong nắng chiều bay bay. Ngập ngừng ta hỏi nhỏ, nhỏ bảo nhỏ không tên..."

Huyền em! Nếu một ngày em đọc được những dòng này thì hãy vì thế mà sống thật tốt, bên em luôn có hai người đàn ông yêu thương em. Anh mong em hạnh phúc - điều mà anh không có cơ hội dành cho em. Yêu và nhớ em nhiều!
                                                                sưu tầm:

                                                                             admin: Đặng Tất Đạt ^_^



Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

chuyện tình: CÀ PHÊ ... MUỐI



        "Đôi mắt cô nhoè đi và lá thư ướt đẫm..."

     Họ ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu." Để mình về nhà còn hơn..." - Cô nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi bàn đến và nói:" Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê nhé". Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.
Cô gái tò mò hỏi:


-Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời :
- Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc ấy do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giá nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bé bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi - người suốt đời sống ở đấy - biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt.
      Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai. Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc ... của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự khởi đầu tốt đẹp.
Những lần hò hẹn sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành... 
      Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như một câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn thêm vào một chút muối theo cách mà anh thích.
40 năm sau... người đàn ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư: " Em yêu quí, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việa duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đấu tiên hò hẹn của chúng mình ? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối... Thật khó để thay đổi lời nói nên anh phải uống ly cà phê ấy. 
       Nhưng anh không thể ngờ điều ấy đã bắt đầu cho mối qua hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thât ấy với em nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao... nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói dối với em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể được sống thêm một lần nữa, anh sẽ vẫn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...".
   Đôi mắt cô nhoè đi và lá thư ướt đẫm...
Một ngày, có người hỏi cô: "Mùi vị của cà phê muối thế nào?". "Rất ngọt ngào, chị ạ!" - Cô trả lời
                                                                  sưu tầm:
                                                                                admin: Đặng Tất Đạt ^_^

Thư Tình:Tìm lại giấc mơ

Mỗi giọt nước mắt là dấu hiệu của sự tan vỡ, mỗi sự im lặng là dấu hiệu của nỗi cô đơn.

       Rất lâu rồi em mới có được cái cảm giác bay bổng nhẹ nhàng hòa mình cùng biển xanh trong cái khoảnh khắc hoàng hôn đang dần buông xuống, giống như em ao ước khao khát mới có được ngày này vậy. Em chỉ mong những con sóng đến và cuốn đi những nỗi niềm trong quá khứ của em, kể cả là anh - người đã từng có một vị trí đặc biệt trong tim em.

   Dường như với em từ khi sinh ra vốn mọi thứ đã có riêng cho một sự an bài sắp đặt, con đường em đi như một kịch bản mà gia đình đã dàn dựng chu đáo dù thích hay không em cũng phải đón nhận lấy. Từ rất lâu em đã cảm nhận được đó là những gì trái ngược với mong muốn và cảm xúc của chính bản thân mình. Có những khi em tự hỏi phải chăng trong thân xác em luôn tồn tại hai con người song song, một nửa là cảm xúc thật phải che giấu, một nửa là những gì gia đình đã sắp đặt phải làm theo. Việc đó chẳng khác nào như em đang nghe một bản nhạc acoustic mà cứ bắt em phải nghe dòng nhạc thính phòng hay việc em yêu thích thiết kế thời trang nhưng lại muốn em phải theo việc của một người làm kế toán.

    Quen anh, điều em nghĩ đến là có thể chia sẻ cùng anh những nỗi niềm thầm kín mà cả tuổi thơ em đã đánh mất đi tất cả những sự đam mê của mình. Nhưng ngược lại anh cũng ích kỷ như bao người đàn ông khác, là người thực tế nên anh chỉ nghe rồi cũng cho qua bởi với anh tình yêu dành cho em là những món quà anh nghĩ cũng đủ rồi, anh luôn ích kỷ khi áp đặt cho em. Cái anh cần ở em là một người con gái ngoan hiền cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhưng anh nào hiểu rằng em là người con gái năng động cũng muốn có những giây phút vui vẻ cùng bạn bè chứ không thể nào sống ngoan ngoãn như một cô búp bê sống mà chỉ biết di động.

au bao năm yêu nhau em nghĩ anh có thể thay đổi nhưng thời gian chỉ khiến em hoang mang và hụt hẫng nhiều hơn khi những bất đồng càng tăng dần theo năm tháng. Yêu nhau nhưng anh luôn nghi ngờ mọi thứ, mọi lúc, mọi nơi bất kể em đi cùng gia đình hay bạn bè anh đều phải muốn biết vậy thử hỏi nếu là anh, anh có chịu được cảm giác không thoải mái đó không, hay rồi anh chỉ biện hộ rằng đàn ông khác, phụ nữ khác. Phải chăng trong anh chỉ suy nghĩ một điều đàn ông thì đi làm kiếm tiền được phép giao lưu xã hội bạn bè còn phụ nữ phải ở nhà nội trợ và không cần biết xã hội bên ngoài là gì ư?

    Anh dùng mọi cách để kiểm soát mọi hoạt động của em, đi đâu làm gì, thậm chí gần đây anh còn cho người giả vờ kết bạn cùng em để dễ dàng theo dõi em hơn. Em biết chứ, và anh chỉ biện hộ là vì yêu nên mới làm vậy. Chẳng lẽ vì yêu em mà anh không tin tưởng em, nên anh nghĩ ra trò đó với em? Em cảm giác mình bị xúc phạm quá nhiều và mất đi sự tôn trọng ở nơi anh. Yêu nhiều có cần thiết như thế không anh?

   Em cảm thấy tình cảm của chúng ta đang dần rơi vào vực thẳm khi cả hai đều có những suy nghĩ quá khác nhau. Giữa chúng ta có sự khác biệt và khoảng cách khá lớn, điều em chỉ nghĩ được bây giờ là chia tay để giải thoát lẫn nhau để anh sẽ tìm được người con gái như anh mong muốn chứ không phải là em. Em chỉ muốn lãng quên, vứt bỏ đi tất cả để làm lại mọi thứ chỉ đơn giản là vì em muốn được làm chính con người thật của em....

                                                         sưu tầm:
                                                                     admin: Đặng Tất Đạt ^_^

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Thư tình: Không còn khóc cho riêng anh


     Bước rồi em đứng lại và nhìn, cuộc sống như một vòng xoáy ai cũng hối hả công việc của riêng mình. Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Mình không còn đi cả một vòng Hà Nội để thấy yêu hơn những phút gần nhau hay chỉ đơn giản để có thời gian nghĩ xem tối nay ăn gì. Càng về đêm Hà Nội càng đẹp hơn. Em nhớ anh. Không có anh bên cạnh mỗi bước đi dường như cũng chông chênh hơn. Đã từng nhẹ nhàng anh nắm lấy tay em đặt vào túi áo anh với lý do ''trời lạnh lắm''. Yêu anh cũng từ những giây phút đơn giản ấy.

   Anh-một người đàn ông đúng nghĩa em đã yêu, yêu anh hơn chính bản thân mình. Ngập tràn hạnh phúc những tháng ngày đầu tiên của tình yêu. Ngọt ngào là thế, lãng mạn là thế. Yêu anh từ ánh mắt đến nụ cười, từ những lúc giận hờn nhớ anh đến quay quắt. Những ngày xa Hà Nội đợi mong thời gian trôi để lại được bên anh. Những ngày mưa bụi hay những ngày nắng được anh đưa đi làm, rồi mỗi chiều lại ngóng thời gian trôi thật nhanh để hết giờ lại có anh đứng đợi. Yêu anh bởi được quan tâm, chăm sóc từ những cái nhỏ nhặt nhất, được nũng nịu như một đứa trẻ ngang bướng mà anh vẫn nhường nhịn. Em có thể bỏ cả buổi làm để ở nhà nấu một bữa ăn ngon cho anh, đi cổ vũ cho anh đá bóng, chờ anh ngồi cả một tối nhậu nhẹt hát hò với bạn bè, anh ở đâu là lại có em bên cạnh. Mình vẫn ngày ngày đi về cùng nhau, chẳng xa nhau nửa bước. Rồi tối tối lại nồng nàn những tin nhắn yêu thương vì nhớ nhau, chìm vào giấc ngủ mà miệng vẫn mỉm cười vì lại được chúc ngủ ngon, tiếng chuông báo thức mỗi sáng khiến em bật dậy thật nhanh chờ thêm xíu xíu nữa gọi anh dậy, nghe cái giọng ngái ngủ của anh... Và rồi anh lại đèo em đi ăn sáng, đưa tới văn phòng rồi mới lại đi làm... Ngày nào trôi qua cũng tuyệt vời như thế dù cũng có đôi lúc giận hờn vu vơ nhưng mình vẫn yêu thương vẫn bỏ qua được hết.

Cái trẻ con trong em dần dần thay đổi, biết quan tâm nhiều hơn, biết nghĩ xa xôi hơn và cái hy vọng lớn nhất là được làm cô dâu thật xinh đẹp vì anh nói "nhất định anh sẽ lấy em làm vợ''. Chắc hẳn ai khi yêu cũng chung cảm xúc ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc của em khi ấy. Em tin anh là hạnh phúc đích thực, là người đàn ông thực sự của đời mình. Gặp anh, quen anh để rồi yêu anh, một khoảng thời gian ngắn và vội vã. Nhưng lại yêu nhiều đến ngỡ ngàng, đôi lúc em đặt ra câu hỏi vì sao. Vì sao em lại yêu anh đến thế? Có những lúc quên mình chỉ để nghĩ về anh. Anh trong em từ khi ấy đã là đặc biệt, là số 1, là duy nhất. Em háo hức kể về anh với bố mẹ, người thân, em hãnh diện khi nói về anh với bạn bè. Anh khi ấy quan trọng với em lắm, niềm tin dành cho anh khi ấy là trọn vẹn, yêu thương là tuyệt đối. Em bước tiếp qua những con phố mà đôi chân không biết mỏi, vu vơ buồn khi nhìn lại thực tại, đúng là chẳng có gì là mãi mãi. Nếu cứ là những ngày tháng đã qua em đã không phải tự an ủi mình như lúc này và bên cạnh em đã có anh cùng bước.

Tết! Mình giận nhau, một cái tết buồn với hai đứa, anh im lặng, em cũng im lặng. Ngày thứ 5 anh gọi cho em, nỗi nhớ trong em như vỡ oà, nhưng không như em vẫn hy vọng. Anh muốn rời xa em. Có lẽ nào tình yêu anh dành cho em chỉ như thế? Có lẽ nào em không xứng đáng với anh? Có lẽ nào tình yêu mình chưa đủ để bao dung và có lẽ nào anh phũ phàng đến thế? Anh dứt khoá, em vật vã khóc lóc van xin, em chết lặng trong đau đớn. Em yêu anh, cần anh, em không biết khi ấy mình đã nhắn cho anh bao nhiêu tin nhắn, không biết những tin nhắn ấy em đã viết những gì... chỉ biết nhắn, nhắn nhiều rồi lại khóc, lại nhắn, lại nấc nghẹn chờ đợi một dòng tin nhắn từ anh. Nhưng anh im lặng. Khép lại một cái tết buồn, hành trang cho ngày trở lại Hà Nội là những đêm dài khóc đến mệt nhoài rồi ngủ quên lúc nào không biết.



Hãy cứ yêu đi, yêu đến khi nào có thể anh nhé (Ảnh minh họa)

    Tự an ủi mình phải tập sống thiếu vắng anh đi dù trong lòng chưa khi nào em hết hi vọng anh sẽ lại đến bên em. Và rồi anh cũng đến thật, anh gọi cho em, anh nói muốn gặp em. Em cúi đầu trước anh mà nhận hết lỗi lầm về phía mình, trong đầu em khi ấy chỉ cần làm sao anh đừng xa em, chỉ thế thôi. Dù cho mọi người mắng em là đứa mù quáng và luỵ tình, em vẫn chạy theo anh, chạy theo tình cảm nhạt nhoà từ phía anh... để rồi khi mệt mỏi nhìn lại em thấy chông chênh quá.

Em muốn chia tay dù biết chẳng thể nào quên được anh đâu. Có lẽ bên em anh không còn thấy hạnh phuc nữa. Nhưng tình yêu thật chẳng dễ dàng, anh đã không để em đi dễ dàng hay em không thể rời xa được anh. Mình vẫn tiếp tục yêu nhau, em vốn bướng bỉnh và anh cũng thế, giận nhau mà chẳng ai chịu nhường ai. Vẫn yêu nhau đây nhưng cứ im lặng để tạo khoảng cách, 5 ngày, 10 ngày chẳng nói với nhau một câu. Có ai yêu như chúng mình không anh? Em chẳng cố chấp được mãi vì em nhớ anh da diết, dằn lòng mãi, chờ đợi mãi rồi lại cầm máy nhắn tin cho anh. Nhưng anh vẫn im lặng, phút ấy em thấy con tim mình tổn thương, buồn chẳng muốn nhắn nữa hay lòng em đã thay đổi? Em chẳng muốn dối lòng thêm, anh có im lặng mãi em cũng sẽ im lặng theo anh.

    Sau mọi chuyện em nhận thấy mình mạnh mẽ hơn dù trước đấy chỉ mấy ngày thôi em vẫn vùi đầu vào chăn để khóc. Thấy mình biết kìm nén cảm xúc hơn dù nhìn thấy anh chỉ muôn ôm anh ngay khi ấy, thấy mình vượt qua nỗi buồn nhanh hơn dù đôi lúc anh vẫn khiến em thấy buồn. Em ít nói hơn, bớt đi nụ cười, hay cũng là cười gượng. Em dường như không là em nữa và anh cũng xa xôi quá. Hoang mang nhìn lại tình yêu và những gì đã có, tình yêu chân thành dành cho anh sao không bao giờ là đủ với anh, hay đến giờ phút này chúng ta vẫn chưa hiểu nhau?

   Bất chợt em nhớ lại, một lần vô tình vào điện thoại của anh xem ảnh, em thấy hai ảnh chụp blog và những dòng chữ bé liti nhưng đủ để em đọc được. Đập vào mắt em là gmail cử chị ấy - người yêu cũ của anh. Em bắt đầu đọc, và trái tim em khi ấy đã thực sự run rẩy khi bog ấy rõ ràng viết về anh và tình yêu của hai người. Có nhất thiết phải như thế không anh? Tại sao anh không giữ lấy của riêng anh thôi, là một góc cuộc sống của anh ấy? Lùi lại một chút là những dòng blog nhưng người viết là anh, em đã bật khóc nức nở mà vẫn phải bịt chặt miệng để anh không nghe tiếng nấc. Tại sao? Em lại hỏi mình tại sao? Giận nhau là thời gian để anh tìm về với quá khứ sao?

Sau mọi chuyện chúng mình vẫn yêu nhau nhưng nhạt nhoà, nhạt nhoà theo đúng nghĩa. Khoảng cách cũng chẳng gần thêm được nữa, vẫn những lời yêu những lời nhắc nhở quan tâm nhưng sáo rỗng. Mình sẽ như thế này đến bao giờ? Phải chăng tình yêu bao giờ cũng thế? Chẳng biết rồi mình sẽ đi đến đâu nhưng hãy cứ yêu đi, yêu đến khi nào có thể anh nhé.
                                                         sưu tầm:

                                                                       admin: Đặng Tất Đạt ^_^